Chiều xuống, nắng vàng bắt đầu nghiêng nghiêng trên những tán cây trong công viên. Tôi bước đi chậm rãi, để gió nhẹ mơn man qua tóc, để từng hơi thở như dịu lại, tan vào không khí trong lành của một ngày đang dần kết thúc.
Mọi thứ quanh tôi đều thật yên bình. Những hàng cây im lặng, đứng đó như đã quen thuộc với mọi buổi hoàng hôn đi qua. Lá khẽ xào xạc mỗi khi gió lướt qua, như một bản nhạc nền nhẹ nhàng chẳng cần lời. Một vài chú chim chuyền cành, hót vang vài âm thanh trong trẻo như điểm xuyết cho cảnh sắc vốn đã dịu dàng.
Tôi đi ngang qua một chiếc ghế đá, vài người đang trò chuyện rôm rả. Ở bãi cỏ phía xa, trẻ nhỏ chạy nhảy, tiếng cười vang vang như xua tan mọi mệt mỏi trong ngày. Người lớn thì đi bộ, đạp xe, có người ngồi đọc sách, có người chỉ đơn giản là thả lỏng và tận hưởng không khí trong lành. Mỗi khuôn mặt đều bình thản, mỗi bước chân đều như nhịp chậm của cuộc sống, không còn hối hả.
Công viên lúc chiều tà như một khoảng đệm dịu dàng giữa bộn bề và giấc ngủ, nơi mà con người ta không cần làm gì nhiều, chỉ cần thả lòng, nhìn trời dần chuyển màu, nghe hương cỏ cây thoảng qua, thế là đủ. Bầu trời bắt đầu ngả sắc cam, rồi dần chuyển sang màu chàm, nhuộm ánh tím nhè nhẹ lên mặt hồ gần đó. Những ngọn đèn lối mòn vừa bật sáng, ánh vàng đổ xuống mặt đất thành vệt loang như tranh vẽ.
Tôi vẫn bước, từng nhịp nhẹ như thể không phải để đến đâu, mà là để tận hưởng từng phút được sống giữa thiên nhiên, giữa âm thanh đời thường. Không có điều gì đặc biệt xảy ra, nhưng cũng chẳng cần gì thêm. Một buổi chiều tròn vẹn, chỉ vì được thảnh thơi đi dạo giữa không gian xanh mát và yên lành.
Chẳng có món quà nào giản dị hơn cảm giác ấy, đi dạo giữa chiều, lòng nhẹ tênh, và thế giới như cũng đang mỉm cười theo từng bước chân.
Website:
iuthuong.com
Tiktok:
tiktok.com/@khoadiaries
Facebook:
facebook.com/KhoaDiaries
Youtube:
youtube.com/@KhoaDiaries/videos